Cầm thư quán-Khúc hải du chốn Long thành

0
8

Cầm thư quán là tiểu thuyết được nhà văn Hà Thủy Nguyên viết năm 19 tuổi. Tiểu thuyết lấy bối cảnh thời Lê Thánh Tông. Nhân vật chính trong tiểu thuyết là chị em Ngọc Thư và Ngọc Cầm, sống trong Cầm thư quán bên hồ Dâm Đàm, được bao quanh bởi sông nước mây trời và đầm sen thanh mát.
Cả hai nàng đều tài sắc vẹn toàn đàn hay thơ giỏi, vốn ham đọc sách. Hai nàng mang phận nữ nhi nhưng lại không giống nữ nhi thường tình, không ham vinh hoa, quyền quý. Ngược lại, cả hai đều có cái nhìn khinh bạc đối với địa vị vinh hoa, cười nhạo những kẻ chỉ biết luồn cúi, theo đuổi hư vinh. Nói như cách nói của Ngọc Thư, “muốn vứt xuống hồ cho cá rỉa”. Cả hai nàng cùng khát khao được tự do, được vươn ra biển lớn, được sống cuộc sống phiêu du. Khát khao ấy luôn thường trực trong tâm thức. Tiếng sóng biển, khúc “Hải du” dang dở luôn thôi thúc Ngọc Thư và Ngọc Cầm vượt thoát khỏi khuôn khổ “nữ nhi thường tình”, chạm đến những tầng bậc sâu xa hơn của con đường truy cầu tri thức nơi người phụ nữ ý thức được giá trị của mình. Nàng Thư và nàng Cầm chính là đại diện của những người nữ khát khao học hỏi, tìm biết, mong muốn vượt thoát trong một xã hội Nho giáo đầy những luân lý trói buộc người nữ: “Nhiều khi chị tự hỏi, chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta chỉ
là những người con gái bình thường. Cần gì mang trong mình một bồ kinh sử, cần gì đến ngón đàn đắm đuối lòng người, và càng chẳng cần đến nhan sắc diễm tuyệt này…” (T.113); “Đôi khi em ước mình là một kẻ tầm thường, chỉ biết quay tơ dệt lụa, trong đầu thông thuộc tam tòng tứ đức thì chắc em chẳng bao giờ biết đến nỗi cô đơn” (T.94).


Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết là khúc Hải du, một bản nhạc dang dở mà quen thuộc với chị em Ngọc Cầm. Nó là khúc nhạc được Ngọc Cầm gảy lên như một cách giải tỏa ngàn tiếng tơ lòng, mong cầu chưa thỏa, bởi lẽ Tri thức, cái Đẹp, cái Tự do, cái Phiêu diêu tự tại vốn chẳng phải dễ tìm, ngay cả ở thời Hồng Đức thịnh thế… Chính vì thế mà tác phẩm để ngỏ nhiều suy tư, nhiều câu hỏi về ý nghĩa và giá trị của cuộc sống, của đời người.

“Cầm thư quán” cũng là một không gian “tranh biện” thú vị khi tác giả khéo léo lồng ghép những “đối thoại”, những “nhận thức” về tư tưởng của các nhà nho gia, Đạo gia, Thiền tông,… cùng thú vui tài tử thông qua hệ thống nhân vật đã được “mã hoá” tạo nên sức hấp dẫn riêng có của tác phẩm. Nhà văn Hà Thuỷ Nguyên chia sẻ:
“Cầm thư quán” là cuốn tiểu thuyết dựa trên bối cảnh lịch sử thời Lê Thánh Tông với bầu không khí tài tử giai nhân. Cuốn sách được viết theo lối duy mỹ với những nhân vật trong sự xung đột giữa những giáo lý Nho giáo với khát khao tự do và đeo đuổi chân mỹ được ký thác qua Đạo gia, Thiền tông và thú vui tài tử”…
Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

Về tác giả:
Nhà văn Hà Thủy Nguyên, tác giả cuốn tiểu thuyết Cầm thư quán
Tác giả Hà Thủy Nguyên sinh năm 1986. Chị là nhà văn, dịch giả và là người sáng lập và quản trị nội dung tại Book Hunter. Hà Thuỷ Nguyên viết văn năm 14 tuổi.
Cầm thư quán là tác phẩm được chị viết năm 19 tuổi. Ngoài ra, chị còn có những tác phẩm khác như:
Điệu nhạc trần gian (tiểu thuyết)
Thiên mã (Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng)
Bên kia cánh cửa (Tập truyện ngắn huyền ảo)

Mùa dã cổ (Tập thơ)
Thiên địa phong trần, (Tiểu thuyết, 3 tập). Tập 1 và 2 đã xuất bản.
Và một số tác phẩm dịch thuật khác.

Một số trích đoạn hay:
Đoạn trích 1: “Thánh thượng lặng thinh. Ngài chỉ biết thở dài theo bóng đen của Ngọc Cầm đổ trên sàn gỗ. Đột ngột ngài đứng dậy, bước thật nhanh, toan chạm vào dải yếm đỏ.
Nhưng… đôi tay Ngọc Cầm vẫn lướt nhanh trên cung bậc. Ngài đành ngồi xuống bên cạnh và bị mê hoặc bởi năm ngón tay ngà trượt dần theo những sợi tơ… Tấm yếm đỏ – cổ cao trắng ngần! Khúc thanh tâm – sóng lặng dưới màn sương! Nếu cứ ngồi trong thủy đình để nhìn lên trời thì chẳng bao giờ có thể thấy trăng.”

Đoạn trích 2:
“Ai đếm nổi bao cánh đào rơi buổi xuân tàn? Ai thấu hết thanh hương từ bầu rượu sen đang lênh láng trên mặt bàn… Gót hài kia đang đi về đâu thế? Đất trời rộng bao la làm vậy mà sao chẳng nơi nào có thể là nơi ta tung cánh tự do? Thế gian chua ngoa, độc ác đâu có chỗ cho những cánh hoa đào mỏng mảnh sống qua được mùa xuân…”
Đoạn trích 3:
“Dưới bầu trời là mặt nước… dưới mặt nước là lòng biển… dưới lòng biển là đáy cát… Hóa ra mặt đất mới là nơi rộng lớn mênh mông chứ không phải biển khơi! Ta đã sai ư? Ta đã ra đến tận biển để tìm được sự tự do nhưng rồi vẫn thấy băn khoăn… Biển dù rộng vẫn bị ngăn bởi đất, thậm chí chính đất lại chứa biển trong lòng…”

Nguồn : NXB Phụ nữ

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here

17 − eleven =